Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 2.3

chương 2.3

Hai người vừa vào cửa, một nam nhân cười nhanh chóng đi tới, hướng tên hung thần cung kính vô cùng nói: “Thiếu gia, ngài đã trở lại.”

“Ừ! Ta muốn cùng vị tiểu thư này ăn bữa ăn tối, phiền toái Trương quản gia một chút

 

“Tốt, xin thiếu gia trước đi phòng khách nghỉ ngơi, một lát sau mời thiếu gia đến dùng cơm

 

“Ừ!” Ngàn Thần gật đầu một cái, “Cám ơn ông.”

 

Trương quản gia vừa cười rời đi.

“Đi thôi! Tôi dẫn cô đi đến phòng khách.” Anh không nói hai lời liền cầm tay trái Tiểu Miêu kéo hướng phòng khách đi, hỏi cũng không hỏi cô có chịu hay không cùng mình đi.

 

” Dùng đại gì cũng tốt rồi, ha ha.” Cô không có tay phải để ngăn cản, chỉ đành phải chấp nhận bị hắn kéo đi giống như là đang kéo một con tiểu miêu.

 

“Không được, đây là chúng ta lần đầu tiên ước hẹn, sao có thể tùy tiện!”

Tiểu Miêu sắc mặt một hồi tái nhợt, “Ước hẹn? !”

 

“Đúng vậy!” anh nhẹ nhàng đáp, hơi thở không gấp , cũng tuyệt không chột dạ.

 

“Anh thế nào lại nói hưu nói vượn rồi, tôi muốn đi về.” Đúng là không nên ham món lợi nhỏ, nên về nhà là tốt nhất.

 

“Không cho phép đi.”

Cái gì? Cô hình như nghe không rõ? cô ở trong lòng nói.

 

Vậy mà đối phương tựa hồ như có thuật đọc tâm, cư nhiên có thể biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

 

“Tôi nói, không cho phép đi.”

 

“Nếu như tôi mạn phép phải đi?”

 

“Không cho phép.”

 

“Anh cho rằng anh có tư cách gì có thể khống chế, ra lệnh cho tôi?”

 

“Cơm nước xong tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Hừ! Anh là cái gì! Cơm nhà anh có cái gì đặc biệt? đầu bếp Hoàng kim làm sao? Còn có hương vị đặc biệt? Tôi thật không có phúc ăn nha” Hắn cho là cô có thể vì món ăn ngon sao? Ít xem thường người!

 

Hai người giằng co qua lại hết sức ngưng trọng, mắt thấy miệng của cả hai chuẩn bị triển khai công kích, quản gia hé ra nụ cười tà mị  đột nhiên xuất hiện.

 

“Nói cho hai vị một tin tức tốt, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong.”

 

Tiểu Miêu nhìn chằm chằm vị lão tiên sinh này nghĩ thầm, có cần thiết giống như là tuyên bố người trúng độc đắc vậy không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.

Ngàn Thần bởi vì đã quen nên không mở miệng nói gì.

 

“Đi thôi!”

 

“Trừ phi anh nói đây không phải là ước hẹn.”

 

Anh rất muốn phản bác, nhưng sợ cô là ngốc nghếch ── trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu ── như vậy ngoan cố, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.

 

“Hảo, không phải là ước hẹn.”

Phải như vậy mới đúng chứ.

 

Tiểu Miêu giống như là người vừa mới thắng trong cuộc chiến tranh, bộ mặt dương dương đắc ý, không phải cần mất tiền cũng có thể ăn, haha.

 

Khi cô thấy được một bàn ăn nóng hổi, hướng chổ thức ăn chảy nước miếng.

 

“Uy! Nước miếng!” Anh cau mày.

 

“Đó!” Tiểu Miêu vội vàng dùng tay nhỏ bé lau đi, “Thoạt nhìn thật ngon nha!”

 

“Nhìn không chắc là sẽ không no bụng đi.”

 

Khi vừa ngồi vào, mới muốn dùng tay phải cầm đũa thì Tiểu Miêu lại phát hiện tay phải bị thương không thể cử động.

Vừa nghĩ tới thức ăn ngon trước mặt, mình lại không thể động thủ ăn, nước mắt thiếu chút nữa từ vành mặt chảy ra.

 

“Khóc cái gì?” con Tiểu Miêu này sao lại thích khóc như vậy a?

 

Cô trợn mắt nhìn hại tay bị thương hướng tên thủ phạm liếc mắt một cái, đang muốn mắng hắn không có lương tâm thì tay của hắn đi tới trước mặt nàng. . . . . .

 

“Anh làm cái gì?”

Hắn cư nhiên hẹp hòi như vậy, đem miếng thị bò bít tết trước mắt cô lấy đi, thật là…

 

“Giúp cô cắt thành những miếng nhỏ a! Nếu không con mèo gãy tay như cô phải làm sao ăn?” Anh vừa nói tay vừa cầm dao nĩa, ưu nhã  giúp cô đem thịt bò bít tết cắt thành một ít khối nhỏ.

 

Ô ô! Cảm thấy mình là đổ oan cho hắn, cô cảm thấy thật có lỗi đấy!

 

“Ăn đi!”

 

Cô cũng không khách khí đó!

 

Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm, hắn sẽ nói chuyện gì đó dăm ba câu , vậy mà, hắn cư nhiên yên lặng vô cùng. Có cần phải tập trung chuyện môn như vậy không?

Tiểu Miêu không khỏi nhìn hắn, phát hiện dáng người hắn thật là vô cùng đẹp mắt, rất giống với nhân vật trong truyện tranh nha… vai nam chính khí chất tràn đầy u buồn.

 

Khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày anh tuấn  , tròng mắt thâm thúy,  lỗ mũi kiên định, còn có đôi môi rất hút hồn, hôn lên môi đó lại ấm áp vô cùng. . . . . .

 

Nghĩ đến môi, Tiểu Miêu không nhịn được nhớ tới lúc hai người lần đầu gặp mặt, cô không cẩn thận đụng phải cái môi khêu gợi. . . . . .

 

Ngàn Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, lẳng lặng  nói: “Nhìn nữa, cô tuyệt đối sẽ yêu tôi.”

Cô cảm thấy một hồi lửa đỏ lập tức xông lên đốt nóng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dĩ nhiên, còn có hỏa khí ở trong đó.

 

“Không biết xấu hổ.” Cô  tay trái dùng sức xiên thịt bò bít tết trong mâm

 

Anh chậm rãi khởi cười, không có nói nữa, bất quá tay không có ngừng lại tiếp tục thay cô đem thức ăn cắt thành một ít khối nhỏ.

 

Tiểu Miêu vẫn còn tức giận một miếng lại một miếng.

 

Oa! Thật là ăn ngon quá, cho nên thừa cơ ăn nhiều một chút, nếu không liền rất xin lỗi bản thân mình nha.

5 bình luận

5 thoughts on “Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 2.3

  1. chap 2.4 có ko vậy bạn? sao mình ko thấy

  2. Pizza nong

    Ước hẹn ? ? ? Hẹn hò nghe hay hơn a.

Bà tám ^^!

Blog tại WordPress.com.