CHÂU NGỌC VƯƠNG GIA – CHƯƠNG 6.1

CHÂU NGỌC VƯƠNG GIA – CHƯƠNG 6.1

Edit: Ốc Sên

Beta: Tiểu Tiểu

“Ôi, không biết rốt cuộc phụ thân nói những gì với Danh Kiêm ca…”

Một mình Phòng Tri Nhã ngồi trong phòng bất an chờ đợi, thỉnh thoảng lại đi mở cửa, ló đầu ra bên ngoài xem xét, nàng nóng lòng chờ trượng phu trở về.

Giữa hắn và nàng có vấn đề, nàng chỉ muốn chính họ có thể giải quyết nó, người bên ngoài dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Cho nên, nàng rất lo lắng không biết phụ thân nói những gì với hắn, nhỡ là răn dạy, trách mắng hắn, nói những lời nặng nề, vậy nàng phải làm sao đây?

Là chính nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn, giờ tất cả đã phát triển thành như vây, thực ra không thể trách người khác, nàng cũng phải chịu một phần trách nhiệm, không thể đổ hết tất cả trách nhiệm cho hắn.

Bây giờ, nàng chỉ có thể hi vọng  phụ thân sẽ không quá làm khó hắn, sớm thả hắn trở về.

Một lúc sau, ngoài cửa phòng cuối cùng cũng có tiếng bước chân xuất hiện, nàng đi tới cạnh cửa một lần nữa, tự mình mở cửa, rốt cuộc nàng cũng đã nhìn thấy người mà nàng chờ mãi.

“Danh Kiêm ca, huynh…” Thấy rõ bộ dạng của hắn, trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng.

Phản ứng của hắn có chút lạ, đứng ở ngoài cửa, lấy tay che mặt mình, sau đó lắc lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, giống như có gì đó không thoải mái.

“Danh Kiêm ca, huynh làm sao vậy?”

Triệu Tụng Vũ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn nàng, “Đầu ta có chút khó chịu.”

Vừa rồi khi hắn từ thư phòng đi ra rõ ràng vẫn rất tốt, lại không biết vì sao, càng đi thì đầu óc càng hỗn độn, cuối cùng cả người cảm thấy khô nóng, vô cùng khó chịu.

Bởi vì đầu óc choáng váng, hắn không có cách nào suy nghĩ về chuyện gì nữa, từng bước chân như thật như ảo thong thả trở về, hắn hoàn toàn dựa và trực giác để phân biệt phương hướng. Nói thật, thậm chí hắn còn không nhớ rõ mình đi như thế nào để trở về nơi này.

Nàng lo lắng, chủ động tiến lên đỡ lấy hắn, dẫn hắn từ từ đi vào phòng, khi lại gần hắn, nàng cũng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, “Huynh uống rượu sao?”

Nàng nhớ rõ bữa tối nay có chuẩn bị rượu đâu, chẳng lẽ hắn uống với cha ở thư phòng?

“Uống một chén.”

“Thật sao?” Nàng có chút nghi ngờ hỏi. Nàng nhìn hắn, bây giờ cả người hắn lảo đảo, dáng đi không khác gì người say rượu, chẳng lẽ tửu lượng của hắn là một chén thật?

Không đúng nha, nàng nhớ rõ tửu lượng của Danh Kiêm ca tuy không tốt nhưng cũng không có kém như vậy, hay là … Hắn say đến mức mình uống bao nhiêu chén cũng không nhớ?

Hai người đi vào trong phòng, Phòng Tri Nhã liền tránh khỏi khuỷu tay hắn, xác định hắn đã đứng vững vàng, mới xoay người đóng cửa phòng lại.

Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, một bóng nam nhân sau lưng lại bước tới gần, vây nàng ở giữa cánh cửa và lồng ngực của hắn, dọa nàng nhảy dựng lên.

“Danh Kiêm ca, huynh…” Nàng kinh ngạc mở to mắt, nói không ra lời, chỉ vì hắn tựa cằm vào gáy nàng, hai người dường như là vành tai tóc mai chạm vào nhau, hai tay hắn còn tư phía sau nhanh chóng vòng ôm lấy eo nàng, cả người dán lấy nàng, khóa chặt nàng trong lồng ngực hắn.

Hắn chưa bao giờ làm hành động thân mật như thế với nàng, nàng hoảng hốt cũng là chuyện bình thường, nhưng người khác thường là hắn nha!

“Tri Nhã….” Triệu Tụng Vũ càn rỡ chôn mặt vào cổ nàng, thỏa mãn thì thào nói nhỏ, “Muội thật thơm…” Hắn vốn còn sót lại chút tự chủ, không nghĩ tới vừa rồi nàng lại dựa gần như vậy, mùi hương trên người nàng cứ thế xâm nhập vào hắn, một chút kiềm chế cuối cùng của hắn trong chớp mắt liền tan thành mây khói, lý trí  cũng không thấy bóng dáng nữa.

Hắn đã sớm muốn như thế, không chút cố kỵ ôm nàng, khát vọng thân mật cùng nàng, hiện tại, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản hắn nữa.

Hắn ôm nàng vào lồng ngực, cảm nhận hơi thở thơm mát của nàng, cảm thụ nhiệt độ trên người nàng, sự khô nóng trong cơ thể ngày một tăng lên. Vì nàng mà dục vọng đang không ngừng dâng cao, càng ngày càng không thể kiềm chế, cũng không cách nào cứu vãn.

Hắn không muốn tiếp tục kiềm chế nữa, ở sâu trong nội tâm những tiếng kêu gào đòi thoát ra khỏi sự kiềm chế ngày một lớn…

Tri Nhã là của hắn, là của hắn, trừ hắn ra, ai cũng không được phép chạm vào Tri Nhã….

“Danh Kiêm ca…” Phòng Tri Nhã mất khá nhiều sức cuối cùng cũng quay được người lại, tâm hoảng ý loạn nhìn hắn, “Bình tình một chút, huynh say…”

Ánh mắt hắn nhìn nàng như hai ngọn lửa lớn vô cùng nóng và nguy hiểm, tràn ngập dục vọng, nàng có dự cảm, chính mình nếu không nghĩ cách ngăn cản hoặc tìm lý trí của hắn trở về, tất cả sẽ không thể khống chế được.

Mà không khống chế được, lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, nàng không dám nghĩ tiếp, cũng tuyệt đối không thể để nó xảy ra…

“Ta không có say, từ đầu tới cuối ta chỉ uống có một chén rượu, sao có thể say được?” Hắn khẽ cười một tiếng, không tự chủ bị đôi môi đỏ mọng khẽ hé của nàng hấp dẫn, cúi đầu, hắn rất muốn vuốt ve nó.

“Huynh say thật rồi!” Nàng nhanh chóng đưa tay chống lên lồng ngực hắn, cố gắng cách xa mối nguy hiểm này, “Nếu không phải say, sao huynh có thể làm những việc này với muội chứ? Người huynh thích là tỷ tỷ, không phải là muội!”

Không nghĩ tới, những lời nói của nàng chẳng những không đánh thức được hắn, ngược lại còn giúp cho dục hỏa trong hắn lớn mạnh hơn, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo cổ tay nàng giơ lên cao áp vào cánh cửa phía sau, tư thế cực kì nguy hiểm.

Nhìn thấy gương mặt của hắn càng ngày càng tới gần, trong lòng nàng không ngừng muốn chạy trốn, nàng cố gắng giãy dụa, “Ta không phải Tri Nhu, ta là Tri Nhã, đừng nhận sai người, huynh mau tỉnh lại!”

Chắc chắn hắn say rượu nên mới tưởng nàng là tỷ tỷ? Nàng không muốn làm thế thân của tỷ tỷ, lại càng không muốn khi hắn tỉnh rượu, sẽ hối hận vì đã làm chuyện đó với nàng, chuyện này đối với nàng mà nói là quá khó khăn, nàng không chịu được.

“Ta nhận sai gì chứ, người ta thích là muội, Tri Nhã.” Triệu Tụng Vũ nói chắc như đinh đóng cột.

“Cái gì?” Người hắn thích …. Là nàng?

Trong lúc Phòng Tri Nhã vẫn còn khiếp sợ thì Triệu Tụng Vũ đã cúi đầu xuống, không chút do dự hôn lên cánh môi đỏ mọng mê người của nàng, nhấp nháp hương vị ngọt ngào.

Cảm giác ướt át trên môi của nàng, khiến hắn không nỡ dừng lại, hắn dùng hết sức khiêu khích nàng, muốn dẫn dắt nàng đáp lại, hấp dẫn nàng dứt bỏ lý trí theo hắn, phóng túng dây dưa một phen.

Nàng bị hắn hôn, căn bản không có hơi sức cự tuyệt. Hắn càng lúc càng lớn mật phóng đãng, buông thả nhấm nháp tư vị ngon ngọt của nàng, nàng chỉ có thể đón nhận, ngay cả khi hắn buông tay nàng ra từ lúc nào nàng cũng không biết.

Nàng theo bản năng nắm chặt xiêm y trước ngực hắn, nụ hôn dây dưa đến quên mình, từ đầu tới cuối vẫn ở hai đầu của ranh giới, cảm nhận như chỉ là lướt qua, sự nhiệt tình một khi đã bắt đầu sẽ không có cách nào cứu vãn, rốt cuộc cũng không thể ngừng lại.

“Tri Nhã…” Cuối cùng hắn cũng rời khỏi cánh môi bị hôn tới sưng đỏ của nàng, một tay kéo vạt áo của nàng, nụ hôn rơi trên cổ và xương quai xanh trắng ngần, hắn dịu dàng than thở, “Tri Nhã của ta…”

Lòng của nàng như rơi vào tay giắc, tùy ý để hắn kéo loạn vạt áo trước của nàng, ở trước ngực nàng làm loạn, cuối cùng ôm lấy nàng, hai người từ cánh cửa chuyển đến trên giường, càng khơi gợi thêm ngọn lửa nóng bỏng, cho tới khi hai người không mảnh vải che thân, tuy hai mà một dây dưa không dứt.

Nàng đã không còn chú ý được nhiều như vậy, giờ khắc này, nàng chỉ muốn hắn cưng chiều, thương yê nàng, đem tất cả của mình giao cho hắn, thể xác và tinh thần…

* * *

Một đêm dây dưa không dứt, hai người đều mệt mỏi rơi vào giấc ngủ nặng nề, trong lúc vô tình, đã bỏ lỡ canh giờ dùng bữa dáng.

Không ai tới quấy rầy bọn họ, bọn họ cũng không rời giường, cuống cùng Triệu Tụng Vũ từ trong giấc ngủ say thức dậy trước, vừa mở mắt nhìn vừa đưa tay xoa hai huyệt thái dương đau nhức.

“Ách! Sao lại thế này? Đau đầu quá…”

Hắn khẽ cử động thân hình, vô tri vô giác cảm thấy trong lòng dường như có gì đó ấm áp mềm mại dựa sát vào mình, cúi đầu nhìn, ánh mắt hỗn độn lúc đầu lập tức tỉnh táo,  tất cả những chuyện phát sinh tối hôm qua đều hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng hắn cũng nhớ chuyện gì đã cả ra — —

Hắn nhất thời ý loạn tình mê, thật sự đã ăn Tri Nhã rồi, lại ăn không những chỉ một lần!

Thiên hạ trong lòng hắn như một sợi dây nhỏ, đang ngủ say giấc, làn da trắng như tuyết trước ngực có nhiều dấu vết xanh tím, một chút đó thôi đã là bằng chứng chứng minh tối hôm qua hắn đã yêu thương lưu luyến nàng, càn rỡ ở trên người nàng, khắp nơi đều lưu lại dấu vết tình cảm mãnh liệt.

“Trời ạ… Chuyện này vẫn xảy ra…” Hắn trở nên buồn phiền, nhưng hắn cũng không thể cứ lừa gạt chính mình mãi, hương vị khi ôm nàng rất tốt, thậm chí làm cho hắn muốn ôm nàng mãi, chỉ nghĩ tới, hắn dường như đã cảm thấy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể lại muốn bùng lên, thiêu hủy sạch sẽ lí trí của hắn.

Tại sao lại có thể như vậy? Vì sao bản thân hắn đột nhiên lại không thể khống chế được?

Hắn cố gắng tự hỏi nguyên nhân, rất nhanh liền nghĩ đến chén rượu mà Phòng lão gia đưa cho hắn.

Khi hắn uống xong, trên đường trở về phòng bắt đầu cảm thấy cả người càng ngày càng kì quái, sau khi đi vào trong phòng, nhìn thấy người mà mình muốn chạm vào mà không thể chạm, trong nháy mắt lí trí liền biến mất, càng không thể quay lại…

Không cần suy nghĩ nhiều, hắn đã có thể xác định Phòng lão gia đã bỏ một chút “thuốc tốt” vào bình rượu đó, cố ý lập mưu với hắn.

“Đáng chết!” Cái lão hồ ly kia!

“Ưm?” Phòng Tri Nhã bị tiếng nguyền rủa của hắn làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Danh Kiêm ca… Trời đã sáng rồi sao?”

“Uhm…” Không nghĩ tới sẽ đánh thức nàng dậy, biểu tình của Triệu Tụng Vũ có chút khẩn trương, không biết nên đối mặt thế nào với lần đầu tiên phát sinh quan hệ thân mật giữa hai người.

Phòng Tri Nhã tuy cả người đau nhức, nhưng vẫn từ từ ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn nhìn nàng chằm chằm trầm mặc không nói gì, lòng của nàng liền chìm xuống, cảm giác đau đớn.

Hắn đúng là hối hận rồi sao? Tối hôm qua sự dịu dàng cưng chiều của hắn đối với nàng cũng chỉ là say rượu nhất thời ý loạn tình mê, sau khi tỉnh táo lại, sự mê loạn của hắn đối với nàng cũng không còn nữa, thay thế vào đó là sự hối hận.

Biết rõ là có thể sẽ có kết cục này, trong lòng đã hiểu, nhưng khi chính thức đối mặt với nó thì lòng của nàng vẫn không chịu được mà đau đớn, hóa ra nàng vẫn chưa có được sự kiên cường.

“Không… Không có chuyện gì.” Nàng lấy hết khí lực khó khăn lắm mới nở một nụ cười ảm đạm, kéo chăn che đi thân hình trần trụi của mình, “Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, huynh có thể không cần để ý đến, coi như chưa từng có chuyện gì xả ra, muội sẽ không nói cho người khác.”

Vừa nói xong, cảm giác nhục nhã thảm hại khiến nàng chỉ muốn nhanh chóng rời giường, thoát khỏi cảm giác khó chịu, túng quẫn này.

Vừa nhìn thấy  nụ cười miễn cưỡng của nàng, Triệu Tụng Vũ khẳng định nàng đang hiểu lầm, cho rằng hắn hối hận, còn không muốn chịu trách nhiệm.

“Đợi một chút!” Hắn không cho nàng xuống giường, đưa tay từ phía sau kéo nàng lại, ôm chặt lấy người nàng, nhẫn nhịn dỗ dành nàng, “Tri Nhã, ta có lời muốn nói với nàng…”

Nàng không muốn nghe hắn nói, thầm nghĩ chạy thật nhanh thoát khỏi lồng ngực hắn, nàng hơi dùng sức giãy dụa, “Huynh cái gì cũng không cần nói, muội hiểu được ý của huynh…”

“Nàng thật hiểu rõ rồi? Nếu thực sự đã hiểu được, nàng cũng sẽ không… Ngay lúc này muốn chạy trốn.” Hai bàn tay hắn khóa chặt nàng, ngay cả một phần vạn cơ hội để chạy trốn cũng không có.

Phòng Tri Nhã tránh không thoát, cuối cùng cũng không giãy dụa nữa, tức giận xoay người đưa tay đánh vào ngực hắn, “Vì sao ta không muốn nghe cũng không được? huynh thực đáng giận, thật sự đáng giận….”

Hắn sao có thể nhẫn tâm như thế, ép nàng đối mặt với giây phút khó chịu này? Chỉ cần hắn không nói, nàng không hỏi, tất cả coi như không có việc gì, không phải sao?

Triệu Tụng Vũ thấy nàng kích động như thế, vội vàng bắt lấy hai tay nàng đang đánh hắn, cao giọng nói, “Tri Nhã, nàng chẳng lẽ đã quên sao? Tối hôm qua ta từng nói là ta thích nàng, cho nên ta không hề hối hận cùng nàng trở thành đôi phu thê thực sự!”

Nàng kinh ngạc ngừng giãy dụa, đôi mắt mở to đã vương chút lệ, “Thật sao…”

“Đương nhiên là thật. Sau khi ta tỉnh lại, nàng luôn là người ở bên cạnh chăm sóc ta, đối với chuyện quá khứ ta không chút ấn tượng, tất cả trống trơn, không có cái gì, là nàng từng chút từng chút, từ từ lấp đầy chỗ trống trong lòng ta, cho nên, hiện tại trái tim này đã được lấp đầy…” Hắn đưa tay nàng đặt lên lồng ngực mình, cảm nhận nhịp đập mãnh liệt của nó, “Đều là nhờ nàng.”

Triệu Tụng Vũ tuy rất tức giận việc Phòng lão gia tính kế với hắn, nhưng ít nhiều một chiêu gạo nấu thành cơm này của Phòng lão gia cuối cùng cũng để cho hắn đưa ra một quyết định.

Hắn không quan tâm mình còn có thể ở lại thế giới này bao nhiêu lâu nữa, Trọng Danh Kiêm chân chính khi nào sẽ trở về, chỉ cần còn ở trong thân thể này một ngày, hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho Phòng Tri Nhã, không để nàng phải chịu khổ thêm nữa.

Hắn đã nhận nhịn đủ lâu rồi, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Vì lí do không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai mà hắn luôn băn khoăn do dự, còn phải tự ép buộc chính mình trói tay buộc chân không thể làm những việc mà trái tim muốn, chi bằng đập vỡ tất cả những suy nghĩ đó, không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa.

Hắn sớm đã yêu thích nàng, rất muốn cùng nàng trở thành một đôi vợ chồng thật sự, muốn chăm sóc yêu thương nàng, cưng chiều nàng, hắn muốn làm cho nàng không lúc nào là không cảm thấy hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ luôn ở trên môi. Nếu tối đó, ranh giới duy nhất đã vượt qua vậy có quay lại cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, ngược lại sẽ khiến cho nàng bị tổn thương nhiều hơn, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng bi thương của nàng.

Phòng Tri Nhã vừa cảm động vừa hạnh phúc, nàng cũng không dám tham vọng quá hắn có thể đặt nàng vào trong tim, vẫn cho rằng bản thân không có tư cách ấy, không nghĩ tới, mọi chuyên lại chuyển biến lớn như vậy…

Trong trái tim hắn thực sự đều là nàng sao? Nàng thực sự có khả năng lớn như vậy sao, cuối cùng cũng có thể tiến vào trái tim vốn chưa từng rộng mở đón chào nàng sao?

“Tri Nhã, bắt đầu từ khoảnh khắc này, chúng ta làm một đôi vợ chồng thực sự, được không?” Triệu Tụng Vũ nghiêm túc nhìn nàng nói.

Categories: Châu Ngọc vương gia | Bình luận về bài viết này

Điều hướng bài viết

Bà tám ^^!

Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.