Châu Ngọc Vương Gia – Chương 7.2

CHÂU NGỌC VƯƠNG GIA – CHƯƠNG 7.2

Edit: Ốc Sên

Beta: Tiểu Tiểu

Hai mắt Phạm Đại ngay lập tức trợn tròn, sợ tới mức không nói ra lời, ngay cả Lý Ân đứng bên cạnh cũng bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh. Biện pháp thử này, căn bản chính là muốn đưa người vào chỗ chết mà.

 

“Vương gia, làm như vậy thực sự… Thực sự là…” Phạm Đại tự biết mình đuối lý, nhưng giờ phút này đâm lao đành phải theo lao.

 

“Đạo trưởng Phạm, ta nghĩ ngươi đối với thuật luyện đan của mình nhất định sẽ vô cùng tự tin, không nên sợ một biện pháp thử nho nhỏ như vậy, đúng không?” Triệu Tụng Vũ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh sợ của Phạm Đại, lần thứ hai đưa đan dược về phía hắn, “Còn không mau nuốt vào, ta không thể chờ được nữa để nhìn thấy hiệu quả của đan dược.”

 

“Này… Này…” Chớp mắt sắc mặt Phạm Đại trắng xanh, chậm chạp không dám nhận lấy đan dược.

 

“Đạo trưởng Phạm, làm sao ngươi cứ đứng yên đó vậy?” Dứt lời, vẻ mặt lập tức thay đổi, thu hồi vẻ tươi cười, giọng nói cũng chìm xuống, cảm giác sự áp bức vô cùng lớn, “Hay là nói… Đan dược này của ngươi căn bản là giả, không phải là đan dược trường sinh bất lão?”

 

“Vương gia, xin bớt giận!” Phạm Đại bị uy thế của hắn làm cho giật mình, một tiếng trống vang lên hai đầu gối của hắn nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Bần đạo không phải cố ý lừa gạt ngài, chỉ là thời gian luyện đan thực sự quá ngắn, căn bản không đủ để bần đạo luyện ra đan dược trường sinh bất lão!”

 

“Quả nhiên không phải là thật.” Tay hắn buông lòng, đan dược rơi xuống đấy, sau đó hắn liền hung hăng giơ chân giẫm nát đan dược, không một chút chần chừ.

 

Phòng Tri Nhã kinh ngạc nhìn một màn này, hành động giẫm nát đan dược của hắn thực sự quá chấn động, hơn nữa quả thực đúng là… Hả lòng hả dạ!

 

“Đạo trưởng Phạm, coi như ta cho ngươi thêm mười năm, một trăm năm, ta nghĩ ngươi cũng không luyện thành đan dược trường sinh bất lão.” Triệu Tụng Vũ từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nói.”Nếu biết rõ bản thân trong kì hạn không thể làm được, lúc trước ngươi không nên ham muốn rương vàng kìa, lương tâm mê muội đáp ứng điều kiện của ta.”

 

Phạm Đại run rẩy ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng hắn cũng biết hiện tại Vương gia không phải người dễ chọc, trong chớp mắt muốn giở thủ đoạn là rất khó.

 

“Dựa vào lời giao hẹn trước đây, ngươi phải trả lại rương vàng kia đầy đủ cho ta, một thỏi cũng không được thiếu. Hơn nữa, ta muốn dừng hẳn mối quan hệ hợp lác giữa ta và đạo trưởng .”Triệu Tụng Vũ không chút khách khí nói với hắn.

 

“Vâng, vâng, bần đạo hiểu.” Phạm Đại giả tạo đáp lại, “Nhưng xin Vương gia thư thả cho bần đạo vài ngày, để tìm đủ số vàng mang tới, đến lúc đó bần đạo khẳng định sẽ trả đủ số vàng lại cho Vương gia, một thỏi cũng không thiếu.”

 

Phạm Đại âm thầm cắn răng, hắn sao có thể cam tâm đưa ra số vàng đã về tay mình? Nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn còn một kế sách chưa sử dụng, chưa tới bước cuối, ai thắng ai thua vẫn rất khó nói.

 

Cho nên, hắn nhất định phải tranh thủ một chút thời gian để chuẩn bị, mới có thể có cơ hội chuyển bại thành thắng.Tuy rằng mất đi một mỏ vàng là vô cùng đáng tiếc, nhưng hắn vẫn còn có thể tiếp tục tìm kiếm một người quyền thế khác giúp hắn luyện đan, không lo cuộc sống về sau không có chỗ dựa.

 

“Có thể, nhưng ngươi nên cho ta một ngày chắc chắn mang rương vàng trả cho ta, tránh để cho ta mất công chờ đợi.”

 

“Mười ngày, nhất định là mười ngày nữa.”Phạm Đại hứa hẹn, thề son sắt.

 

“Được, ta sẽ chờ mười ngày nữa.” Triệu Tụng Vũ vung tay lên, “Tổng quản Văn, tiễn khách.”

 

“Dạ.”Giọng điệu của tổng quản Văn cũng phấn chấn khác thường.Hắn không vừa mắt Phạm Đại từ lâu rồi, hôm nay sự tình phát triển thế này thật khiến người ta sảng khoái.

 

Mặt mũi Phạm Đại chán nản từ mặt đất đứng lên, cùng đồ đệ uể oải rời khỏi phòng, khác hẳn so với lúc bước chân vào.

 

Đợi bọn họ đi rồi, Phòng Tri Nhã mới đứng dậy nhào về phía Triệu Tụng Vũ, từ phía sau dựa chặt vào lưng hắn, khó nén được sự xúc động, hưng phấn.

 

Đột nhiên bị một người từ phía sau va mạnh vào người, chút nữa thì Triệu Tụng Vũ ngã về phía trước, may mắn phản ứng của hắn không tệ lắm, nhanh chóng ổn định hai chân, “Tri Nhã, làm sao vậy?”

 

“Thiếp chỉ cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ…” Khóe mắt nàng ươn ướt, cười khanh khách trả lời.

 

Cho đến giờ phút này, rốt cuộc nàng đã hoàn toàn yên tâm, nàng tin tưởng hắn sẽ không giống như trước đây, trầm luân luyện đan, không có cách nào quay trở lại.

 

Hắn bình tĩnh, lý trí khác hẳn với quá khứ, lại càng khiến cho nàng thêm kính trọng, nàng có bao nhiêu vui mừng khi nhìn thấy hắn có sự chuyển biến lớn như vậy, đã không còn là một nam nhân nho nhã lịch thiệp nhưng lại mất hết lí trí.

 

Nàng thật sự yêu hắn, càng ngày càng yêu hắn, nàng yêu chính con người sau khi sống lại của hắn, trong lòng nàng chỉ có một mình hắn…

 

“Nữ nhân ngốc…” Triệu Tụng Vũ xoay người lại, vẻ mặt tươi cười để nàng rúc vào ngực mình, không khí giữa hai người tràn ngập tình cảm, ôm chặt lấy nhau.

 

Hắn biết rõ, ngay cả thế kỉ hai mươi mốt mà hắn đã từng sống còn không chế được thuốc trường sinh bất lão, hiện giờ là ở cổ đại, các trang bị kĩ thuật đều vô cùng lạc hậu, làm sao có thể có biện pháp chế tạo ra được đây?

 

Từ cổ chí kim, mọi người đều đuổi theo giấc mộng trường sinh bất lão, cho dù chưa từng có người làm được, nhưng cũng thủy chung chưa từng buông tha.

 

Hắn cũng không hi vọng vào trường sinh bất lão, chỉ biết mỗi người đều nên nắm chắc hiện tại, sống cho thật tốt, đừng theo đuổi những việc không thực tế, xem nhẹ mọi thứ xung quanh, những người luôn quan tâm đến mình…

 

Triệu Tụng Vũ vừa ôm Phòng Tri Nhã, vừa nghĩ, tính khí của Phạm Đại vô cùng tham lam, khó có khả năng chấp nhận đem rương vàng hoàn chỉnh trở về, nhất định sẽ xuất ra chiêu nữa.

 

Xem ra, phải phái một người làm thông minh lanh lợi đi tiếp cận Phạm Đại, thời gian mười ngày, cũng đủ để hắn âm thầm dở trò rồi — Nếu hắn thực sự không chịu tỉnh ngộ, từ đầu tới cuối không biết hối cải.

 

* * *

Mười ngày sau, Phạm Đại quả nhiên theo như giao hẹn, mang rương vàng đến trả lại.

 

Lần này, hắn đưa tới bốn gã đồ đệ, bốn người hợp sức đem một chiếc rương vô cùng nặng tới Vương phủ, dọc theo đường đi đều vô cùng cẩn thận.

 

Trong thư phòng, Triệu Tụng Vũ và Phòng Tri Nhã ngồi ở vị trí chủ nhà, tổng quản Văn hầu hạ ở một bên, Phạm Đại chỉ huy đồ đệ đem chiếc rương lớn đặt vào trong sảnh, sau đó mới mở nắp rương ra.

 

Nắp rương mở ra, những thỏi vàng sáng lấp lánh xuất hiện trước mắt mọi người, Phạm Đại không tự tin như mấy ngày trước, ngược lại vô cùng cẩn thận nói: “Vương gia, chỗ này là một nghìn thỏi vàng, xin người kiểm tra và nhận.”

 

“Tổng quản Văn.”Triệu Tụng Vũ lên tiếng.

 

“Vâng, Vương gia.”

 

“Đi kiểm kê số lượng.”

 

“Tuân mệnh.”

 

Tổng quản đi tới trước rương bạc, qua một lúc đã kiểm kê xong, cung kinh báo lại với hắn, “Bẩm Vương gia, đúng là một nghìn thỏi vàng, không hề thiếu.”

 

“Vương gia, nếu vàng đã trả đủ, thứ cho bần đạo cũng cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại trong Vương phủ, chp phép bần đạo cáo lui.”Nói xong, Phạm Đại tính toán đưa nhóm đồ đê xoay người rời khỏi.

 

“Đợi một chút, đạo trưởng Phạm, sao lại vội đi như vậy?”Triệu Tụng Vũ lập tức gọi hắn lại.

 

Phạm Đại khẽ dừng bước, đành phải quay người lại, “Không biết Vương gia còn có gì phân phó?”

 

Triệu Tụng Vũ từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước rương vàng, cầm lấy một thỏi vàng tỉ mỉ xem xét, khóe miệng khẽ nhếch lên thoáng hiện ý cười nhạt như có như không.

 

Chứng kiến nụ cười kì quái kìa, trong lòng Phạm Đại cảm thấy sợ hãi, điều này khiến hắn nhớ tới mười ngày trước khi hắn đưa đan dược tới. Khi đó Vương gia nhìn thấy đan dược trên mặt cũng lộ nụ cười quỷ dị này —

 

 

Chẳng lẽ hắn lại nhìn ra cái gì sao?

 

Trong lòng Phạm Đại cả kinh, nhanh chóng ổn định tâm tình, không muốn tự mình dọa mình, Hắn tin vào năng lực của mình, mấy thỏi vàngnày nhất định sẽ không có sơ hở.

 

“Màu sắc rất tốt, hoàn toàn giống như vàng thật.” Triệu Tụng Vũ sau khi xem xong, tùy tay ném thỏi vàng vào trong rương.

 

“Vương gia, người nói như vậy là có ý gì? Chúng vốn chính là vàng nha.”

 

“Ngươi xác định?” hắn mang theo ý cười hỏi lại pha chút đùa cợt đắc ý.

 

“Đương…. Đương nhiên.”Phạm Đại cố gắng duy trì bình tĩnh, khẩu khí lại có chút giả dối.

 

“Nếu đạo trưởng Phạm đã khẳng định như vậy, chúng ta cùng thử nghiệm là được rồi.” Hắn quay đầu phân phó nói: “Tổng quản Văn, tìm vài người khỏe mạnh đến đây, đưa rương vàng này đến vườn sau phía sau.”

 

“Vâng, Vương gia.” Tổng quản Văn không nghì ngờ gì, lập tức làm theo.

 

Phòng Tri Nhã tò mò nhìn theo, không biết lần này tướng công lại muốn làm cái gì? Nàng ngồi từ xa nhìn đống vàng trong rương, dường như không có vấn đề gì nha?

 

Chỉ là, giờ phút này nàng lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, nếu như hắn cảm thấy có vấn đề, vậy nhất định là có vấn đề.

 

Kết quả, Triệu Tụng Vũ cùng người làm trong phủ đem rương vàng đi vào trong vườn hoa phía sau, mọi người cũng bởi vậy mà thay đổi vị trí ra ngoài vườn hoa, ngay sau đó, hắn lại muốn người làm đi lấy củi lửa, ở giữa vườn hoa chất thành một đống củi lớn, chờ khi củi được chất xong, hắn lại sai người làm đem vàng trong rương đặt lên trên đống củi, một thỏi cũng không giữ lại.

 

Khi hiểu ra ý đồ của Vương gia, chớp mắt, sắc mặt Phạm Đại trắng xanh, nội tâm chỉ có một ý nghĩ, — xong đời!

 

Sau khí bố trí ổn thoải, Triệu Tụng Vũ sai người đứng bên cạnh vẩy dầu vào đống vàng, một người làm đưa lên cho hắn một cây đuốc đã đốt, hắn nhận lấy, tính toán muốn tự mình bắt đầu thử nghiệm này.

 

“Đạo trưởng Phạm, cái gọi là “Vàng thật không sợ lửa”, không biết ta đây thử lửa một chút, vàng ngươi đưa tới sẽ xảy ra chuyện gì?”Hắn cười lạnh nhìn Phạm Đại.

 

Phạm Đại không thể mở miệng nói một câu gì, âm thầm chảy mồ hôi lạnh, hiểu được cái gì gọi là chạy trời không khỏi nắng.

 

Triệu Tụng Vũ buông cây đuốc, ngọn lửa hừng hực lập tức vây quanh đống củi cùng với đống vàng, một lúc sau đống vàng liền có sự thay đổi kì quái.

 

Phòng Tri Nhã đứng một bên thấy thế kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, chỉ vì tất cả đống vàng trong ngọn lửa đều biến thành màu đen, không một thỏi nào ngoại lệ!

 

“Nếu nó là vàng thật, gặp phải lửa lớn như vậy chắc chắn cũng không biến sắc.Nếu biến sắc, tuyệt đối là vàng giả.” Triệu Tụng Vũ đưa cây đuốc cho người làm đứng cạnh,  cuối cùng thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía Phạm Đạm, “Đạo trưởng Phạm, cái này ngươi còn lời gì để nói nữa không?”

Categories: Châu Ngọc vương gia | Bình luận về bài viết này

Điều hướng bài viết

Bà tám ^^!

Blog tại WordPress.com.